Truyện VOZ - 5 năm yêu nhau bị gấu phản bội...
Ngày đăng: 27.12.13 Bởi: Admin
Bấm Like và cộng+1 để chia sẽ bài viết này nhé
Đây là một câu chuyện có thật được chia sẽ từ một thành viên của VOZ...
Đã tham gia Voz từ rất lâu, từng đọc biết bao nhiêu bài tâm sự và Review của các thím trước giờ. Đồng cảm và tâm sự với nhiều thớt về chuyện bị gấu lừa dối và cắm sừng… Nhưng hôm nay em lên đây viết những dòng này để tâm sự, vẫn chưa tin vào sự thật là chuyện đau đớn đó lại xảy ra với chính bản thân mình. Các thím nào bảo mình chém, ok.. cứ cho là vậy đi vì nếu ko viết ra những dòng tâm sự này thì chả biết phải làm sao để nguôi ngoai đi những mất mát trong lòng.
Em bây giờ là kỹ sư đang đi làm ở Đồng Nai, gấu thì mới ra trường bên CDYT BìnhDuong. 5 năm trước chúng em quen nhau cũng tình cờ vào thời gian đi SV tình nguyện ở Dầu Tiếng, năm đấy e mới năm 2 DH,( vẫn còn non và xanh lắm ) gặp em đi học về trên đường, thấy em ấy đi xe đạp về và ghé bơm xe ngay chỗ tụi em uống nước.. thấy có gái tơ lớp 12 lại rất xinh thế là em theo sau về nhà xin ở lại vì nhà em ấy cũng có anh trai trạc tuổi em. Thế là quen nhau, hồi ấy chưa có phone nên thường là liên lạc bằng thư tay(hồi ấy lãng mạn thế), từ Dầu Tiếng đến TX. Thủ Dầu hơn 50km, cứ cuối tuần là em lại nhảy xe bus về nhà cô ấy chơi để đỡ nhớ. Thế rồi cô ấy Thi ĐH trúng vào CD Yte Binhduong, được gần nhau tạo điều kiện cho e quan tâm nhiều hơn, rồi cũng được XH, hai đứa yêu nhau thắm thiết cả người ngoài nhìn vô cũng nói là đẹp đôi và sau này sẽ cưới nhau. E chiều cô ấy hết mực, nói chung là lương e hơn chục củ và làm ngành xây dựng nên lươn leo đc cũng khá nhiều khoản khác, nên cô ấy cần gì là mua ngay cho, từ quần áo, giày dép đến điện thoại xịn. E chỉ còn mẹ và cô ấy cũng vậy nên 2 phụ huynh cũng hay alo cho nhau, nói chung là đám cưới là cái kết đẹp nhất. Ấy vậy mà bây giờ có giết e thì e cũng chẳng nghĩ đến làm gì nữa..
Chiều qua là chiều thứ 6, em vẫn hẹn cuối tuần về (ý là hôm nay), nhưng mà em giám sát đổ bê tông xong sớm nên lật đật chạy về phòng trọ cố ấy ở gần CD Yte Binhduong, cô ấy ở chung với 1 người bạn cũng gần nhà nhưng nghe nói bạn ấy học bên Dược đã kết thúc môn nên về nhà dc mấy ngày nay rồi. E đinh ninh là về chỉ có 2 đứa ở phòng, đỡ bị ngại. Em chạy xe về đến đầu đường có mua 2 ly nước mía, vài bịch bánh tráng trộn(vì em ý thích ăn) lúc ấy khoảng 9h tối, dãy phòng trọ của em ý vắng lắm, chỉ cô ấy là Sv còn lại toàn công nhân (1 là đi ngủ sớm 2 là tăng ca chưa về) Em thấy cửa phòng khép hờ, đèn còn sáng vì có 1 chiếc xe biển 61-H dựng ở ngoài, 1 đôi Dr. Em tưởng anh trai cô ấy lên thăm nên ko nghĩ gì khẽ đẩy cửa nhẹ ra thì em chết sững người khi thấy 1 thằng chẳng rõ mặt đang đè ngừa cô ấy trên manh chiếu mà e và cô ấy từng XH mà hôn, tay thì luồn vào áo điên cuồng.
Em câm lặng nghẹt thở, người giận run lên ko tin vào mắt mình một người con gái mình yêu thương 5 năm trời nay lại đang cắm sừng lên đầu mình 1 cách thô bỉ và trắng trợn như vậy. Hai chúng nó vẫn điên loạn với xác thịt mà ko để ý em đang chứng kiến 1 bi kịch lớn của cuộc đời em, em vô tình làm rơi cái mũ BH đang cầm trên tay làm Bốp 1 cái, cô ấy nhìn ra cửa bắt gặp anh mắt căm hờn giận giữ đang cháy của em (nói thật lúc đó chỉ muốn cầm dao xiên cho mỗi đứa vài phát cho nó chết mẹ nó đi mà nghĩ lại 1 con người có ăn học hành xử như vậy thì khác nào cái giống trời đánh ấy) Em ấy há hốc mồm bối rối nhìn em ko nói được cái gì, thằng chó kia cũng quay ra nhìn thấy em.
Em nhặt mũ BH lên thì em ấy đựng dậy chạy ra cửa, e đi 1 mạch ra xe cầm cái bịch đựng nước mía và bánh tráng ném về phía cửa phòng, ngay trước mặt nó, nó vẫn câm họng ko nói được gì. Em quay chân chống xe, con CD benly hơi dài nên bị va vào cánh cổng sắt, tay phải quệt vào cái mấu sắt rạch 1 đường chảy máu nhưng em chả thấy đau gì hơn những gì em vừa chứng kiến. Nó gọi to tên em, nhưng e chẳng còn nghe gì, đề máy phóng 1 phát đi nhanh hết sức ra khỏi cái dãy trọ vắng vẻ ấy, nhìn gương hậu thấy em ấy chạy theo sau tất tưởi, em mặc kệ, chạy ra QL13 rồi nhắm Đồng Nai mà chạy. Vô định, mắt em ướt, nước mắt bị gió quật ngược về sau nghe lành lạnh. Đấy, lần đầu khóc vì gái, chẳng phải vì hạnh phúc mà bị phản bội mới đau đớn, chắc các thím cũng hiểu cái cảm giác của em lúc đó… đm cái cuộc đời đã ko đẹp đẽ gì mà giờ nó lại giánh cho em 1 cái tát đau đến vậy. Đt rung, em đoán là nó gọi nhưng mà em kệ, cứ chạy xe vô định trên con đường về phòng trọ của mình.
(Thôi em đi kiếm cái gì bỏ bụng đã, 1 giờ chiểu rồi mà chưa ăn gì, tí nữa em kể tiếp)
21/12/2013 14:35
Đi ăn về rôi, thôi thì em viết tiếp vậy, tháy các thím an ủi cũng nguôi ngoai chút nào
........***..........
Về đến phòng, ông kỹ sư chung phòng thấy mặt hầm hầm hỏi chuyện gì nhưng e chả nói, vất xe vào góc phòng và ném cái đt vào thùng quần áo, cái đt rung cả 20 cuộc rồi nhưng đầu óc em vẫn còn mụ mẫm đi vì cái cảnh trớ trêu hồi nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu. đm nó 5 năm trời với bao yêu thương và hứa hẹn nay đổ vỡ nhạt đến như vậy ah? Bởi vậy e nghĩ những thím bị như em cũng từng lên voz giải bày về chuyện tình cảm, em cũng khuyên nhủ này nó, chia buồn nữa… mà giờ lại chính mình bị cái đứa yêu 5 năm trời cắm sừng.. đau không tả nổi.
Cả đêm em trằn trọc ko thể ngủ nổi, ra ngõ mua chục lon bia và ít đồ khô về định rủ ông cùng phòng nhậu mà thấy ông ấy chuẩn bị đi ra ngoài nên thôi, 1 mình uống, dù gì hôm nay cũng được nghỉ. Nói thật bia rượu em vốn ko nạp được mấy nhưng hôm nay thấy sao mà nó ngọt đến thế, uống vào khỏi cổ họng thì sao mà nó cay đắng đến thế.. Cái hình ảnh đó lại hiện về trước mặt, cái đt vẫn nhấp nháy với những cuộc gọi, em thấy tim thắt lại đấm tay vào tường một cách vô cảm.. thế rồi cũng gục vì say, cả chục lon cơ mà.
Hôm nay tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, nhìn cái đt gần hết pin có đến những 56 cuộc gọi lỡ và chục cái tin nhắn, chủ yếu là của con kia, còn có cả của mẹ nó và mẹ em.. Nó nt: Anh ơi đừng hiểu lầm, những gì anh thấy thì đó chỉ là do em yếu đuối thôi!
Sặc, vl thật, yếu đuối mà nằm ngửa ra hưởng thụ, may mà về sớm, về trễ tí nữa có mà coi phim xxx trực tiếp mẹ nó rồi… đm đếu biết nhục..làm những chuyện khốn nạn như vậy mà còn mở mồm cầu cứu phụ huynh được ah? Em gọi cho mẹ em, mẹ bắt máy hỏi dồn dập: mày với con P có chuyện gì vậy? bla bla.. em chỉ nói ko có gì đâu mẹ đừng lo rồi cúp máy. Vừa lúc đó thì mẹ nó lại gọi, mình bắt máy:
- Dạ con nghe
- Con với con P xảy ra chuyện gì vậy, sao ko bắt máy của má? (Em với mẹ nó xưng hô má con từ lâu rồi, thân thiết thế cơ mà)
- Dạ chỉ là chút chuyện vặt vãnh thôi má ah
- Con P nói má nghe rồi, ko ngờ nó lại mất dạy như vậy, chiều anh 2 chở má lên trển rồi nói chuyện nghe con!
Mình chưa kịp trả lời thì cúp máy, mình quăng đt vào xó. Mẹ nó chiều nó vậy thì hư là phải, vậy mà 5 năm mình thấy nó vẫn ngoan ngoãn chả thấy gì bất thường cả, hay là nó đã làm những gì sau lưng mà mình k hề biết?. Nãy viết dc 1 đoạn rồi mới ra ngoài ăn cái gì đó cho nó tỉnh người. Nói thật với các thím ngồi nuốt dĩa cơm mà ko vô cho nổi đành tính tiền về phòng, những thứ 7 trước thì mình đang ở trong phòng e nấu ăn, hay làm gì khác vui vẻ rồi. Thế mà thứ 7 này ở phòng thui thủi 1 mình mà còn bị cái chuyện tối qua ám ảnh mãi ko thôi.
Ngồi viết mà nó cứ đt riết, nhưng thật sự e ko muốn nghe tí nào, cứ nghĩ đến là máu lại sôi lên.
Để e nc đt với nó thử rồi viết tiếp.
21/12/2013 16:23
Mới nãy bảo đt với nó nói chuyện xem nó nói gì, thì mẹ nó đã đt cho em:
Em: Alo con đây
Mẹ nó: Ừ má mới lên Thủ Dầu, con coi chạy xuống đây có gì má nc thêm với con
Em: Dạ thì mọi chuyện cũng chỉ vậy thôi mà, con nghĩ là P nói cho má nghe thì má nên thông cảm và bảo vệ cho con gái má chứ (em nói khích)
Mẹ nó: Ừ má biết, nhưng mà lỗi nào k phải của con, con cứ cạy xuống đây má có chuyện muốn nói cả 2 đứa
Nghe giọng bả khẩn khoản và van nài e cũng tội, cũng tại chiều quá nó qua mặt. Cả như mẹ em thì xong rồi, bả nóng tính vô cùng nên lúc sáng mình dọi đt chưa dám nói gì về chuyện này, nhất là chuyện tình cảm, mẹ em cũng quý nó lắm coi như con dâu trong nhà rồi.
Em nói tiếp: Má cừ chờ tối con về, con đang bận chút chuyên chưa xuống ngay dc, tôi con xuống liền.
..........***..........
Xong mình cúp máy thì P gọi:
Em: Alo, nói đi
Nó: (khóc) Anh ah em biết em sai rồi, thằng đó trước học cùng lớp nay nó muốn xin cho em giấy phép mở tiệm thuốc nên cứ vì lý do đó mà đến phòng. Nó cứ đeo đuổi mặc dù em ko ưa nó (lại khóc sụt xịt) Hôm qua nó vô khi em đang ngủ, nó đè hôn em, em ko chống cự dc… (lại tu lên khóc)
Em: Nói tiếp đi, đang nghe.
Nó: Em gọi cho anh hôm qua đến giờ chỉ muốn nói là em chỉ yêu a thôi, những gì a thấy là hiểu lầm, mọi chuyện xảy ra ko theo chiều hướng em muốn…
Em ngắt lời: Thôi câm đi, tôi đã thấy cô hưởng ứng với nó như nào rồi, cho nên tôi nghĩ chuyện này xảy ra k phải là lần đầu rồi.. Cô được lắm, qua mặt tôi như thế thì còn coi tôi là cái gì trong mắt cô nữa …..(vẫn nghe nó khóc rấm rứt)
Em tiếp: Chúc nữa tối tôi xuống đó, gặp mẹ cô rồi sẽ nói tôi đã chứng kiến những gì, cô liêu mà khai thật cho bả nghe, đừng có mà loanh quanh giấu giếm gì đấy… Rồi nói thằng chó kia mai ra cafe tôi nc, với cả cô nữa, tôi muốn giải quyết cho nhanh gọn, mệt lắm rồi..
Thế rồi em cúp máy trong khi nó vẫn khóc, đm nó giả dỗi đến thế là cùng, nào là sau này anh muốn sanh mấy đứa con, nào là anh muốn đặt tên cho con là gì, nuôi dạy như thế nào bla bla.. Đm vậy mà giờ vỡ lở ra dạng l** cho thằng khác đút.. Cay lắm các thím ạ, có yêu thật lòng mới biết là nỗi đau khi bị phản bội nó lớn thế nào, giờ ngồi viết mà em dằn lòng tỉnh táo để ko viết ra những lời chối tai.
Em đang hỏi số đt con cùng phòng nó để hỏi chi tiết ra sao, rồi mai em nc với cúng nó rõ ràng, thích thì bố cho 2 đứa hp luôn, đ’ cần nữa.
Các thím cho em lời khuyên mai phải nói những gì cho phải, cho đúng và phải phũ nữa. Tí nữa em mà nc với bạn nó dc thì em viết tiếp..
21/12/2013 20:07
Em sẽ review tiếp, nãy giờ về phòng thằng bạn dưới Thủ dầu, đang ngồi nc với nó về chuyện của mình. Bây giờ xin phép được xưng là “Mình” vì những gì mình sắp viết cần sự cứng rắn tối đa..
Vừa nãy bắt đc cái wifi free nên định viết luôn ở đây, vì thằng bạn bảo chờ nó đi cv 1 tí rồi về dẫn mình đi nhậu. Sáng giờ hút cả gần 2 gói Jet rồi, căng thẳng quá các thím ạ.
..........***..........
Chiều nay chạy xe xuống Thủ dầu ghé luôn vào phòng nó, thấy có nó, mẹ nó và a 2 nó đang ngồi trong phòng. Thấy mẹ nó ngồi thất thần (bả đang bị bệnh cột sống mà còn phải chạy lên đây vì nó) còn nó thì mắt sưng húp, ko dám nhìn mắt em, giả tạo vl.
Em chào qua loa rồi ngồi xuống, mẹ nó hồ hỏi hỏi han sk mẹ mình, cv của mình… mình trả lời ậm ờ vì thấy đau đớn khi con người yêu sắp cưới ngồi kia đã cắm 2 cái sừng lên đầu mình mà ko biết nó xảy ra từ khi nào.. Rồi bả vào câu chuyện:
Má nghe con P nói chuyện rồi, nó đã mất dạy khốn nạn khi làm điều đó với con, má đâu biết 2 đứa bay lạnh nhạt nhau từ hơn năm nay rồi đâu (Wtf? hơn 1 năm? thời gian đó mình và nó vẫn đầm ấm mà, vẫn về nhà nó đều đều, k biết bao cv nhà nó đã vào tay mình rồi… Mình ko nói để bả nói tiếp)
Má biết rằng con đi làm xa em nó, nhưng cũng có nhiều đứa khác qua lại tán tỉnh gái chưa chồng là lẽ thường tình mà con, thì dù có chuyện gì xảy ra má mong con cho má nhận cái lỗi này về mà, con hãy bỏ qua cho nó để 2 đứa làm lại từ đầu… (Nghe thấy tiếng nó khóc, nước mắt nó rơi rơi dù vẫn cúi gằm cái đầu xuống)
Mình nãy giờ ngồi nghe, thấy bả vẫn còn bênh con ghê quá, nó sai rành rành ra như vậy mà còn cố mà bênh, mà đậu má hơn 1 năm nay nó khai thế chả phải cái sừng trên đầu thằng này đã có hơn 1 năm nay? Ôi mẹ kiếp!
Mình nói: Bác ah (mình đ gọi má nữa, bả nghe cũng sững người) Con nghĩ là mọi chuyện đã đi quá xa rồi, trong khi con lo làm ăn ko chơi bời để lo tương lai cho con và con của bác, mà em ấy lại 2 lòng gian díu với kẻ khác.. thế thì con bỏ qua chẳng phải là con là 1 kẻ van xin tình yêu con gái bác ah? Con nói thật, tính con ít ghen, ít hỏi nhiều về chuyện riêng tư, con rất tôn trọng các mối QH bạn bè của cô ấy, nhưng bây giờ vỡ lở ra vì con quá dễ, quá chiều cô ấy nên cố ấy khinh thường con như vậy (Nó òa lên khóc, gục mặt vài 2 đầu gối mà nức nở). Con cũng cố xem nó là 1 chuyện hiểu lầm để khỏi phải bận lòng về một điều đã làm tổn thương con. Con cũng chưa nói gì với mẹ con đâu, me con chưa biết gì cả (bà ấy nhìn mình ra vẻ cám ơn về điều này) nhưng sau này con sẽ nói với mẹ con là con đã thương người khác và con đã phản bội cố ấy (Nó lại òa lên khóc, thằng anh nó nhìn nó có vẻ bực lắm) VÀ con nói bác nghe, về sau sẽ ko có cái đám cưới nào diễn ra cả, tất cả sẽ chấm dứt nhanh thôi, con ko lăng nhăng thì đừng có ai đối xử với con như vậy… Nói đến đây thì con kia òa lên khóc, hai chân đạp đạp y như trẻ con bị giật mất keo vậy.. Mình kệ, bố con đ**..
Mẹ nó nhìn mình, nước mắt cũng hai hàng: Thôi thì con quyết định sao thì quyết định, hay là đợi mấy hôm nữa con nguôi ngoai rồi hãy quyết định, má mong con sẽ k nói như vậy nữa.
Mình im. Nói nữa làm gì, để mai gặp thằng chó kia rồi mình sẽ đọc cho nó nghe cái bản án dành cho nó, loại người khốn nạn thì sẽ nhận về cái thích đáng thôi.
Mình: Thôi con bận rồi, con sẽ nói chuyện với bác sau, con về!. Mình nổ máy ra về thấy vẫn còn nóng mặt quá, bả bênh con như vậy sau này làm rể chỉ có khổ, mà thôi rể đ gì nữa,quên đi.. Mình chạy xe về phòng thằng bạn, nó biết có chuyện nên hỏi, mình kể sơ sơ cho nó nghe trước thấy nó nổi khùng lên chửi thề loạn xa, thật ra nó cũng từng bị giống như mình, trước đây mình khuyên nó, còn bây giờ có lẽ nó sẽ cho mình lời khuyên..
Sắp Noel với Tết nhất mà xảy ra nhiều chuyện quá, mình thực sự rất đau và hụt hẫng, có lẽ các thím chỉ hiểu phần nào thôi, còn với em nó là cái hằn in sâu vào tim rồi. HẬN
Ngày mai e sẽ gặp 2 đứa khốn nạn kia để nói rõ ràng, em quết định vậy vì nghe thằng bạn nó khuyên nên làm như vậy, nó ngăn bảo em ko dc đánh thằng kia, đánh nó thì khác nào trộm cướp giống nó.. Phải dùng lời nói, nói cho nó hộc máu ra còn xứng đáng hơn là nắm đấm. Thôi em đi uống mấy chai với nó đã, buồn lắm, muốn giải tỏa ra hết.
Thím nào cao kiến cho em lời khuyên ngày mai xử trí ra sao em cám ơn nhiều.. Thôi em đi đã.
Em sẽ viết tiếp!
21/12/2013 23:31
Cũng mới đi nhậu về, ghé vào topic thấy các bạn đồng cảm cũng thấy phấn chấn phần nào. Cũng hơi say, đi với thằng bạn vào 1 cái quán quen, uống 1 hơi chục chai rồi lại lôi chuyện ra nói, điều bất ngờ là nó khóc, nó khóc chứ k phải mình khóc các bác ạ! Chả là cái quán này là quán quen nó hay dẫn gấu vào ăn, giờ nhớ lại làm nó mủi lòng, thế mới đau!
Mình biết phải làm gì và nói gì với hai đứa kia rồi, các bác cứ chờ em, ngày mai sẽ review chi tiết, cần thì ghi âm luôn. Thôi mình xin phép đi ngủ sớm nhé!
22-12-2013 20:09
Từ sáng đến giờ mới ngơi nghỉ để ngồi viết review được, sáng giờ có nhiều chuyện rối nên giờ kể hơi dài, các thím ráng đọc nhé.
Sáng thay thức dậy lúc 8h và thấy mệt vô cùng. Vệ sinh cá nhân xong lấy đt điện cho em nó nhắc về cuộc hẹn hôm qua nhưng mẹ nó lại bắt máy.
- Alo
- Má đây, con P đang trong bệnh viện nên má nghe máy, con rảnh chạy xuống đây đi, con P hôm qua tụt canxi xỉu trong phòng nên giờ đang ở BV. Hôm qua bắt nó về nhà nên giờ đang nằm ở bv Mỹ Phước (ở Thị trấn Mỹ Phước cách Thủ Dầu Một khoảng 25km.
- Rồi, con xuống.
Mình kêu thằng bạn dậy đi ăn sáng rồi cafe chán mới chạy xuống đấy cũng khoảng 11h. Dù giận trong lòng lắm, nhưng mà thấy hết tình vẫn còn cái nghĩa.. dù ghì đi nữa thì vấn chia tay, mình sẽ k vì vậy mà yếu mềm mà quay lại đâu. Đến cổng thì thấy bả đang đứng chờ ở cổng đón mình vô. Đi hết 2 dãy hành lang mới tới phòng nó nằm, vào thì thấy đang chuyền nước biển, người xanh xao, như người mất hồn khí. Em nó thấy mình vào thì quay ra nhìn mình, rồi mếu; nước mắt lại lăn lăn lăn lăn tuột ra khỏi mờ mi sưng mọng một cách yếu đuối và vội vã.. Hừ ko lẽ là nước mắt cá sấu – Mình nghĩ bụng – Đàn bà là thế, khi ta yêu họ hết lòng thì họ coi đó là một chiến thắng chứ chẳng phải là cái hạnh phúc mà mình đang có, họ coi thường; để đến khi mất đi họ mới nhận ra đâu là cái mà ở bên mình, đâu là phù du… nhận ra rồi à? quá muộn rồi, vỡ rồi k thể hàn gắn lại được, có gắn lại thì cũng chỉ là một vật tượng hình xấu xí thôi! Em ấy khóc vì mất đi một cái gì chăng? Một người chồng sắp cưới hay là một chỗ dựa dẫm? Mình nghĩ là em ấy mất đi một chỗ dựa dẫm lý tưởng thôi, đã cắm sừng như vậy thì tình yêu cũng chẳng còn là thứ đặt lên trên tất cả nữa.
- Em thế nào rồi? Mình hỏi rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh. Em ấy lắc đầu, nước mắt đâu ra mà cứ đổ ầm ầm như vòi tưới
- Thằng bồ em ko tới thăm em sao? Mình châm châm chọc. Em ấy nấc thành tiếng, toàn thân run lên, hai tai nắm chặt vào cái khoảng không nhỏ bé trong lòng bàn tay, nước mắt lại giàn giụa, chắc là sốc vì câu hỏi. Mình vẫn thản nhiên, còn như ngày trước thì mình đã ôm vào lòng nựng nịu dỗ dành rồi, giờ thì.. tấm thân nhỏ bé ấy lại trao cho một người khác, một kẻ ham muốn xác thịt tầm thường rẻ rúm.
- Hừ.. Em thấy đấy, anh đã làm tất cả vì em như thế nào em đã biết… Em vẫn đoán được anh đang nghĩ gì và chuẩn bị nói câu gì đúng không? Vì đó là lúc anh và em là một hơi thở, một nhịp đập. Còn bây giờ anh đoán là em chẳng biết anh đang nghĩ về em như thế nào cả, đúng thôi! Vì giờ anh đã nhìn em bằng một con mắt khác, nghĩ về em với một suy nghĩ khác, những cái nhìn và suy nghĩ ấy đến nhanh quá… đau đớn quá. (Em nó vẫn nhìn mình bằng ánh mắt thiết tha van nài, có vẻ như cầu xin mình đừng nói ra những lời cay đắng kia nữa..)
- Em đừng khóc, chẳng giải quyết được gì đâu, hôm nay anh đến để thăm em với tư cách là một người từng yêu em bằng cả trái tim và tâm hồn. Cũng sẽ nói những gì cần nói, làm những gì cần làm. Em biết đấy, mẹ ở nhà đã mua nhẫn cưới, để dành đeo cho em này Tân Hôn, mẹ cũng trân trọng và thương em như vậy sao em lại phụ lòng bà ấy? Anh chẳng hiểu nổi. Giờ mẹ vẫn chưa biết chuyện này em đừng lo, anh sẽ giải thích với mẹ, sẽ ko thiệt thòi cho em đâu, bà ấy sẽ hiểu là mình phải nghĩ đến một người con dâu khác (Em ấy lại nấc, cắn môi đến rướm máu.. Mình thấy cũng hơi ác khi nói điều này, dù gì cũng đang khủng hoảng, nhưng chả lẽ lỗi lầm này mình phải gánh cả? Phải cho em ấy biết thế nào là phản bội và gian dối)
- Anh thấy cậu kia cũng tốt đấy, lo cho em cả công việc cơ mà, anh nghĩ cậu ta sẽ cho em một mái nhà êm ấm… (nói đên đây thì em ấy khóc to thành tiếng, đưa tay lên bịt miệng để ko thốt ra tiếng khóc nghẹn.)
Mình gỡ tay cô ấy ra, nắm lấy tay cho em ấy dịu cơn cảm xúc xuống. Em ấy xiết chặt tay mình, đau đớn lắm các thím ạ.. cảm giác như là cái chạm tay cuối cùng với người mình thương. Mình đang viết mà muốn khóc vì cái điều này đây, đau đau đau lắm. Em ấy vẫn nắm tay mình dường như ko muốn buông ra, siết đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo vào bàn tay thô ráp lam lũ của mình.. Ruột gan như đứt ra từng đoạn nhưng có lẽ là thằng đàn ông dù có vị tha đến mức nào cũng k thể chấp nhận được vợ/người yêu mình ân ái với kẻ khác, hẳn là vậy rồi phải không? Dù gì thời nay cũng đã hiện đại nhưng vẫn là người Việt Nam, vẫn phải giữ được cái khuôn khổ và lề lối cũ; là người phụ nữ vẫn phải chung thủy và “chính chuyên một chồng” suốt cuộc đời mà! các bác chắc cũng đồng ý với mình điều này đúng không? Chứ ko phải nay hội nhập rồi thì rước cái lối sống buông thả lả lơi của phương Tây được, hoàn toàn sai trái và đáng bị lên án, đào thải.
Bỗng thấy chỗ kim truyền nước em ấy bị phồng lên như quả bóng bàn, chắc là do cái đưa tay lúc nãy làm trật tĩnh mạch. Mình gọi y tá vào xử lý. Cô ý tá bước vào đon đả cười:
- Ô, người yêu đến thăm đấy hử? Tình cảm quá ta! Người yêu nằm viện từ đêm qua sao giờ mới đến thăm là sao cậu? Bà ấy ném cho mình cái nháy mắt tinh nghịch.
Mình cười, thưa gửi qua loa. Bà ấy lại dặn dò là em ấy bị thiếu can xi nên về phải thế này thế nọ thế chai bla bla.. Mình vâng vâng yes yes cho qua chuyện. Bả thoăn thoắt đặt ven lại rồi chỉnh ổng xong rồi chào, lon ton ra cửa cút luôn.
Em ấy, vẫn nắm tay mình, mắt vẫn ko rời cái bản mặt lạnh lùng, vô hồn gắn trên cái đầu mà đã nhô ra cái sừng khoảng 25cm… Em ấy đang muốn gì nhỉ? muốn mình quên đi cảnh tượng đã nhìn được sao? hay là muốn mình rút lại lời nói hôm qua với mẹ em ấy? Hừ, nghĩ gì mặc kệ, là thằng đàn ông mà nhu nhược một lần nó sẽ khinh cả đời. Mình khẽ gỡ tay em ấy ra, ha ha… em ấy lại mếu mà không nói thành lời, cả ba mươi phút mà vẫn ko nói được một lời nào, phải rồi! nói gì được chứ? ha ha.. – Anh… – Em ấy cất giọng yếu ớt, nhưng vẫn ngọt lắm, trước đây mà nghe thấy cái từ này thì dù có biển lừa cũng nhảy vào không kịp nghĩ…
- Anh đến đây chỉ muốn nói với em những lời này sao?
- Chứ em ngĩ anh sẽ nói gì? Sẽ nói là anh không giận em đâu, anh sẽ tìm cậu kia nhờ đến với em mõi lúc anh đi vắng ah?
- Không.. Em ko nghĩ vậy… Ai mà chẳng có những lúc sai lầm hả anh? Anh không thể cho em một con đường để em đi tiếp với anh sao?
- Em nói đúng, ai mà ko có sai lầm em nhỉ? Anh xin lỗi, tại anh chưa kịp nghĩ đến điều này. Chắc tại anh ko phải là một thằng yếu đuối và nhu nhược, hì hì.. Mà tiếc quá, anh lại cứng rắn quá, cứng đến nỗi một lần vỡ là vụn luôn, em thông cảm.
Nói đến đây em ấy lại nước mắt ngắn dài, quay đầu vào bức tường trắng treo tấm lịch 2014 mới toanh. Có lẽ nếu mình không phát hiện ra chuyện này thì những ngày tiếp theo của năm mới lại dài theo chiếc sừng vĩ đại này
)
- Mà này – Mình lại hỏi em – Em mê cậu kia về cái gì nhỉ? Nhà giàu ư? Xe đẹp ư? Thế cậu ấy đang đi xe do cậu ấy mua được hay là của bố mẹ? Ử phải rồi, Exciter phải hơn Benly rồi, ha ha… Thôi anh về, còn phải đi làm, chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa đấy em đừng lo, nhưng là ko chỉ anh và em, mà còn có cậu trai kia nữa.. Anh muốn nghe trực tiếp mọi chuyện, cứ ngồi đây mà kể lể thì thiệt thòi cho em quá nhỉ? Thôi anh về mai còn đi làm, rỗi thì sẽ gọi cho em để gặp.
Mình đứng dậy ra về, thấy em ấy quay lại nhìn, vẫn khóc, vẫn nấc… Mình kệ, giờ thì nước mắt chẳng cứu vãn được gì, cũng chẳng níu được bước chân kẻ mọc sừng.
Ra cửa thấy mẹ em ấy đứng vụt dậy, hỏi tới tấp.
- Sao con sao con, nó có nói chuyện không? Hôm qua đến giờ nó hổng nói chuyện với ai hết, chỉ khóc thôi.
- Bác đừng lo lắng – Mình trấn an bả – P chỉ bị sốc thôi, chắc em ấy nghĩ cháu sẽ không dám phản ứng mạnh như vậy nên bị hụt hẫng đó mà bác, thôi cháu phải về để mai còn đi mần, chào bác!
Mình quay đít ra về bỏ bả lại ngơ ngác, chắc vì không hiểu cái câu mình nói hoặc là phân vân là mình đã nói với em ấy những gì.
Chạy xe ngược về TP. Thủ Dầu Một, gió lạnh quá, sắp Noel rồi mà… Người người vẫn tấp nập và xuôi ngược, họ vui buồn hỷ nộ ái ố gì mình không biết, nhưng mình biết có một kẻ vừa mất đi hạnh phúc, mất đi “một căn nhà 5 tầng tráng lệ” đấy! Rốt cuộc sau bao cố gắng thì ta lại ngược về con số 0, lại về vạch xuất phát để khởi hành một con đường mới…
Chạy về đến phòng thằng bạn vơ lấy cái balo với con lap nhét vào ngăn rồi ra hiệu chào nó theo kiểu quân ngũ, rồi xách váy ra về trong khi nó còn đang ngơ ngác không biết tại sao mình lại nhanh như 1 tên trộm vậy
Lại nổ máy quay về Long Thành – Đồng Nai qua đường Tân Vạn.
Lạnh! Lại là cái lạnh đấy, không biết vì lạnh do khí hậu hay là lạnh phả ra từ trong con tim ướp đã nữa! Mình cứng ga vọt về hướng Đồng Nai nới công trình còn đang thi công thô, làm thô xong là hết việc.. chắc là xin về nhà ăn Tết sớm cho nguôi ngoai đi, về với mẹ ta, về căn nhà có dây thường xuân leo lên cái bờ rào ngoài ngõ mà mỗi năm một lần được nhìn thấy, rất đỗi thân quen.. Về với mẹ ta, cả đời hy sinh cho con chưa được một giây phút ngơi nghỉ. Cả năm đằng đẵng long đong xứ người, mòng một lần được mẹ sờ trán mỗi khi ốm, được mẹ cạo gió khi trở trời, nhớ quá, sẽ về sớm thôi mẹ ah! Về nhà của ta có hai cậu em trai đang tuổi lớn, cái tuổi ướng bướng là thế mà mỗi lần anh về thì đột nhiên ngoan lạ thường, ngăn nắp chu đáo và dễ thương..
Cũng đã về tới căn phòng nhỏ, dựng xe vào nhà luôn vì sợ trộm nó lại nẫng đi mất con ngựa chiến thì toi. Rồi tắm rửa cho xong mới bật Lap.. châm điếu thuốc ngồi đọc những lời an ủi dễ thương và chân thật của các bác, các cô, các thím/mợ.. Rất dễ thương! Mình cảm động lắm, dù là mạng ảo nhưng mình vẫn cảm nhận đó là cái sợi dây đồng cảm tồn tại hiển nhiên. Thấy các bạn bình luận dưới bào thơ: “From f17 with love” mà thấy mủi lòng. Vâng! F.A đã đón chào và chắp cánh cho mình.. Đôi dòng thấy một số bác khen em thơ hay và cảm cmn động, hề hề.. cảm xúc thật của mình đấy. Em mê thơ và làm thơ cũng lâu rồi, bén duyên nên cứ hay thơ thẩn linh tinh. Hồi trước ông nội còn sống có bảo: “Họ Đoàn mình có máu thơ văn đấy con ạ, mày sau này cố mà học cái chữ mà ném cái hồn vào thơ, thú lắm thú lắm” Còn bé nên chả nghĩ gì nhiều, sau này lớn lên một tí thì mình đột nhiên vớ được vài quyển như: Kiều, thơ Tố Hữu, thơ Xuân Diệu, thơ Hàn Mặc Tử.. trong tủ sách của ông. Ấy thế mà sau này lớn tồng như bây giờ mới biết làm bập bẹ vài ba vần thơ cùn, văn thì tệ vô cùng, tối nghĩa và nhạt nhẽo. Thế nên sẵn đây có cao nhân nào cho mình bái sư cái nhé ^^
Đấy, lại lạc đề rồi. Review cơ mà cứ lạc qua chuyện tư, hề hề.. các bác các cô thông cảm cho mình nhé. Mình sẽ hẹn em ấy vào một ngày đ biết có đẹp trời hay không rồi sẽ TVlive cho các bác bình luận.
Viết cũng khá dài và nhạt nên mình xin dừng đi ăn cơm cái. Có gì mình sẽ Update sau nhé! Các bác có góp ý, góp gạch gì, muốn mình nói gì trong lần hẹn tới thì cứ thẳng thắn góp ý nhé, mình trân trọng!
Thôi chào nhé, thân ái và quyết thắng!
24/12/2013 20:20
Cuộc điện thoại của mẹ làm mình đau lòng quá
6h20 chiều
Mẹ vừa gọi điện cho mình. Chắc là mẹ canh mình đi làm về rồi mới gọi.
- Con ơi, cuối năm sau cưới vợ đi con! Năm sau tuổi đẹp rồi đó, mẹ cũng già rồi!
- Cưới ai hả mẹ?
- Thì cưới con bé P chứ ai
- Có cần thiết chưa mẹ?
- Có chứ, sao bảo 2 đứa quen nhau 5 năm rồi mà!
-…. – Mình im thin thít.
- Sao lại im lặng thế con!
- Người con yêu giờ không còn yêu con nữa mẹ ah.. -Mình nói chậm rãi, như thể chẳng muốn nói ra câu này.
Đến lượt mẹ im lặng.
Thoáng nghe tiếng mẹ thở dài qua sóng đt…
- Ừ… Con mau thu xếp về Tết sớm nhé!Mẹ cúp điện thoại mà mình còn để nguyên đt trên tai, đầu lặng đi… mụ mẫm và hụt hẫng kinh khủng.Đi học mẹ cấm yêu.
Nhưng lớn lên mẹ lại mong có người yêu con yêu con thật nhiều.
Vậy mà cuộc sống đâu có bằng phẳng như mọi nẻo đường con đi đâu!
Ngày trước bố mẹ đến với nhau khi mà ông bà đã sắp đặt trước, vậy mà vẫn hạnh phúc, vẫn ăn đời ở kiếp với nhau đc.
Còn bây giờ khác rồi, để có được hạnh phúc có khi con đã đánh đổi rất nhiều và hy sinh thật nhiều, nhưng hạnh phúc của con vẫn là con số 0 mẹ ah.
(Mình sẽ upload ngay khi có Chap mới các bạn nhớ quay lại theo dõi tiếp nhé ^^ Ngày 25/12/2013)
Đã tham gia Voz từ rất lâu, từng đọc biết bao nhiêu bài tâm sự và Review của các thím trước giờ. Đồng cảm và tâm sự với nhiều thớt về chuyện bị gấu lừa dối và cắm sừng… Nhưng hôm nay em lên đây viết những dòng này để tâm sự, vẫn chưa tin vào sự thật là chuyện đau đớn đó lại xảy ra với chính bản thân mình. Các thím nào bảo mình chém, ok.. cứ cho là vậy đi vì nếu ko viết ra những dòng tâm sự này thì chả biết phải làm sao để nguôi ngoai đi những mất mát trong lòng.

Em bây giờ là kỹ sư đang đi làm ở Đồng Nai, gấu thì mới ra trường bên CDYT BìnhDuong. 5 năm trước chúng em quen nhau cũng tình cờ vào thời gian đi SV tình nguyện ở Dầu Tiếng, năm đấy e mới năm 2 DH,( vẫn còn non và xanh lắm ) gặp em đi học về trên đường, thấy em ấy đi xe đạp về và ghé bơm xe ngay chỗ tụi em uống nước.. thấy có gái tơ lớp 12 lại rất xinh thế là em theo sau về nhà xin ở lại vì nhà em ấy cũng có anh trai trạc tuổi em. Thế là quen nhau, hồi ấy chưa có phone nên thường là liên lạc bằng thư tay(hồi ấy lãng mạn thế), từ Dầu Tiếng đến TX. Thủ Dầu hơn 50km, cứ cuối tuần là em lại nhảy xe bus về nhà cô ấy chơi để đỡ nhớ. Thế rồi cô ấy Thi ĐH trúng vào CD Yte Binhduong, được gần nhau tạo điều kiện cho e quan tâm nhiều hơn, rồi cũng được XH, hai đứa yêu nhau thắm thiết cả người ngoài nhìn vô cũng nói là đẹp đôi và sau này sẽ cưới nhau. E chiều cô ấy hết mực, nói chung là lương e hơn chục củ và làm ngành xây dựng nên lươn leo đc cũng khá nhiều khoản khác, nên cô ấy cần gì là mua ngay cho, từ quần áo, giày dép đến điện thoại xịn. E chỉ còn mẹ và cô ấy cũng vậy nên 2 phụ huynh cũng hay alo cho nhau, nói chung là đám cưới là cái kết đẹp nhất. Ấy vậy mà bây giờ có giết e thì e cũng chẳng nghĩ đến làm gì nữa..

Chiều qua là chiều thứ 6, em vẫn hẹn cuối tuần về (ý là hôm nay), nhưng mà em giám sát đổ bê tông xong sớm nên lật đật chạy về phòng trọ cố ấy ở gần CD Yte Binhduong, cô ấy ở chung với 1 người bạn cũng gần nhà nhưng nghe nói bạn ấy học bên Dược đã kết thúc môn nên về nhà dc mấy ngày nay rồi. E đinh ninh là về chỉ có 2 đứa ở phòng, đỡ bị ngại. Em chạy xe về đến đầu đường có mua 2 ly nước mía, vài bịch bánh tráng trộn(vì em ý thích ăn) lúc ấy khoảng 9h tối, dãy phòng trọ của em ý vắng lắm, chỉ cô ấy là Sv còn lại toàn công nhân (1 là đi ngủ sớm 2 là tăng ca chưa về) Em thấy cửa phòng khép hờ, đèn còn sáng vì có 1 chiếc xe biển 61-H dựng ở ngoài, 1 đôi Dr. Em tưởng anh trai cô ấy lên thăm nên ko nghĩ gì khẽ đẩy cửa nhẹ ra thì em chết sững người khi thấy 1 thằng chẳng rõ mặt đang đè ngừa cô ấy trên manh chiếu mà e và cô ấy từng XH mà hôn, tay thì luồn vào áo điên cuồng.
Em câm lặng nghẹt thở, người giận run lên ko tin vào mắt mình một người con gái mình yêu thương 5 năm trời nay lại đang cắm sừng lên đầu mình 1 cách thô bỉ và trắng trợn như vậy. Hai chúng nó vẫn điên loạn với xác thịt mà ko để ý em đang chứng kiến 1 bi kịch lớn của cuộc đời em, em vô tình làm rơi cái mũ BH đang cầm trên tay làm Bốp 1 cái, cô ấy nhìn ra cửa bắt gặp anh mắt căm hờn giận giữ đang cháy của em (nói thật lúc đó chỉ muốn cầm dao xiên cho mỗi đứa vài phát cho nó chết mẹ nó đi mà nghĩ lại 1 con người có ăn học hành xử như vậy thì khác nào cái giống trời đánh ấy) Em ấy há hốc mồm bối rối nhìn em ko nói được cái gì, thằng chó kia cũng quay ra nhìn thấy em.
Em nhặt mũ BH lên thì em ấy đựng dậy chạy ra cửa, e đi 1 mạch ra xe cầm cái bịch đựng nước mía và bánh tráng ném về phía cửa phòng, ngay trước mặt nó, nó vẫn câm họng ko nói được gì. Em quay chân chống xe, con CD benly hơi dài nên bị va vào cánh cổng sắt, tay phải quệt vào cái mấu sắt rạch 1 đường chảy máu nhưng em chả thấy đau gì hơn những gì em vừa chứng kiến. Nó gọi to tên em, nhưng e chẳng còn nghe gì, đề máy phóng 1 phát đi nhanh hết sức ra khỏi cái dãy trọ vắng vẻ ấy, nhìn gương hậu thấy em ấy chạy theo sau tất tưởi, em mặc kệ, chạy ra QL13 rồi nhắm Đồng Nai mà chạy. Vô định, mắt em ướt, nước mắt bị gió quật ngược về sau nghe lành lạnh. Đấy, lần đầu khóc vì gái, chẳng phải vì hạnh phúc mà bị phản bội mới đau đớn, chắc các thím cũng hiểu cái cảm giác của em lúc đó… đm cái cuộc đời đã ko đẹp đẽ gì mà giờ nó lại giánh cho em 1 cái tát đau đến vậy. Đt rung, em đoán là nó gọi nhưng mà em kệ, cứ chạy xe vô định trên con đường về phòng trọ của mình.
(Thôi em đi kiếm cái gì bỏ bụng đã, 1 giờ chiểu rồi mà chưa ăn gì, tí nữa em kể tiếp)
21/12/2013 14:35
Đi ăn về rôi, thôi thì em viết tiếp vậy, tháy các thím an ủi cũng nguôi ngoai chút nào
........***..........
Về đến phòng, ông kỹ sư chung phòng thấy mặt hầm hầm hỏi chuyện gì nhưng e chả nói, vất xe vào góc phòng và ném cái đt vào thùng quần áo, cái đt rung cả 20 cuộc rồi nhưng đầu óc em vẫn còn mụ mẫm đi vì cái cảnh trớ trêu hồi nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu. đm nó 5 năm trời với bao yêu thương và hứa hẹn nay đổ vỡ nhạt đến như vậy ah? Bởi vậy e nghĩ những thím bị như em cũng từng lên voz giải bày về chuyện tình cảm, em cũng khuyên nhủ này nó, chia buồn nữa… mà giờ lại chính mình bị cái đứa yêu 5 năm trời cắm sừng.. đau không tả nổi.
Cả đêm em trằn trọc ko thể ngủ nổi, ra ngõ mua chục lon bia và ít đồ khô về định rủ ông cùng phòng nhậu mà thấy ông ấy chuẩn bị đi ra ngoài nên thôi, 1 mình uống, dù gì hôm nay cũng được nghỉ. Nói thật bia rượu em vốn ko nạp được mấy nhưng hôm nay thấy sao mà nó ngọt đến thế, uống vào khỏi cổ họng thì sao mà nó cay đắng đến thế.. Cái hình ảnh đó lại hiện về trước mặt, cái đt vẫn nhấp nháy với những cuộc gọi, em thấy tim thắt lại đấm tay vào tường một cách vô cảm.. thế rồi cũng gục vì say, cả chục lon cơ mà.
Hôm nay tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, nhìn cái đt gần hết pin có đến những 56 cuộc gọi lỡ và chục cái tin nhắn, chủ yếu là của con kia, còn có cả của mẹ nó và mẹ em.. Nó nt: Anh ơi đừng hiểu lầm, những gì anh thấy thì đó chỉ là do em yếu đuối thôi!
Sặc, vl thật, yếu đuối mà nằm ngửa ra hưởng thụ, may mà về sớm, về trễ tí nữa có mà coi phim xxx trực tiếp mẹ nó rồi… đm đếu biết nhục..làm những chuyện khốn nạn như vậy mà còn mở mồm cầu cứu phụ huynh được ah? Em gọi cho mẹ em, mẹ bắt máy hỏi dồn dập: mày với con P có chuyện gì vậy? bla bla.. em chỉ nói ko có gì đâu mẹ đừng lo rồi cúp máy. Vừa lúc đó thì mẹ nó lại gọi, mình bắt máy:
- Dạ con nghe
- Con với con P xảy ra chuyện gì vậy, sao ko bắt máy của má? (Em với mẹ nó xưng hô má con từ lâu rồi, thân thiết thế cơ mà)
- Dạ chỉ là chút chuyện vặt vãnh thôi má ah
- Con P nói má nghe rồi, ko ngờ nó lại mất dạy như vậy, chiều anh 2 chở má lên trển rồi nói chuyện nghe con!
Mình chưa kịp trả lời thì cúp máy, mình quăng đt vào xó. Mẹ nó chiều nó vậy thì hư là phải, vậy mà 5 năm mình thấy nó vẫn ngoan ngoãn chả thấy gì bất thường cả, hay là nó đã làm những gì sau lưng mà mình k hề biết?. Nãy viết dc 1 đoạn rồi mới ra ngoài ăn cái gì đó cho nó tỉnh người. Nói thật với các thím ngồi nuốt dĩa cơm mà ko vô cho nổi đành tính tiền về phòng, những thứ 7 trước thì mình đang ở trong phòng e nấu ăn, hay làm gì khác vui vẻ rồi. Thế mà thứ 7 này ở phòng thui thủi 1 mình mà còn bị cái chuyện tối qua ám ảnh mãi ko thôi.
Ngồi viết mà nó cứ đt riết, nhưng thật sự e ko muốn nghe tí nào, cứ nghĩ đến là máu lại sôi lên.
Để e nc đt với nó thử rồi viết tiếp.
21/12/2013 16:23
Mới nãy bảo đt với nó nói chuyện xem nó nói gì, thì mẹ nó đã đt cho em:
Em: Alo con đây
Mẹ nó: Ừ má mới lên Thủ Dầu, con coi chạy xuống đây có gì má nc thêm với con
Em: Dạ thì mọi chuyện cũng chỉ vậy thôi mà, con nghĩ là P nói cho má nghe thì má nên thông cảm và bảo vệ cho con gái má chứ (em nói khích)
Mẹ nó: Ừ má biết, nhưng mà lỗi nào k phải của con, con cứ cạy xuống đây má có chuyện muốn nói cả 2 đứa
Nghe giọng bả khẩn khoản và van nài e cũng tội, cũng tại chiều quá nó qua mặt. Cả như mẹ em thì xong rồi, bả nóng tính vô cùng nên lúc sáng mình dọi đt chưa dám nói gì về chuyện này, nhất là chuyện tình cảm, mẹ em cũng quý nó lắm coi như con dâu trong nhà rồi.
Em nói tiếp: Má cừ chờ tối con về, con đang bận chút chuyên chưa xuống ngay dc, tôi con xuống liền.
..........***..........
Xong mình cúp máy thì P gọi:
Em: Alo, nói đi
Nó: (khóc) Anh ah em biết em sai rồi, thằng đó trước học cùng lớp nay nó muốn xin cho em giấy phép mở tiệm thuốc nên cứ vì lý do đó mà đến phòng. Nó cứ đeo đuổi mặc dù em ko ưa nó (lại khóc sụt xịt) Hôm qua nó vô khi em đang ngủ, nó đè hôn em, em ko chống cự dc… (lại tu lên khóc)
Em: Nói tiếp đi, đang nghe.
Nó: Em gọi cho anh hôm qua đến giờ chỉ muốn nói là em chỉ yêu a thôi, những gì a thấy là hiểu lầm, mọi chuyện xảy ra ko theo chiều hướng em muốn…
Em ngắt lời: Thôi câm đi, tôi đã thấy cô hưởng ứng với nó như nào rồi, cho nên tôi nghĩ chuyện này xảy ra k phải là lần đầu rồi.. Cô được lắm, qua mặt tôi như thế thì còn coi tôi là cái gì trong mắt cô nữa …..(vẫn nghe nó khóc rấm rứt)
Em tiếp: Chúc nữa tối tôi xuống đó, gặp mẹ cô rồi sẽ nói tôi đã chứng kiến những gì, cô liêu mà khai thật cho bả nghe, đừng có mà loanh quanh giấu giếm gì đấy… Rồi nói thằng chó kia mai ra cafe tôi nc, với cả cô nữa, tôi muốn giải quyết cho nhanh gọn, mệt lắm rồi..
Thế rồi em cúp máy trong khi nó vẫn khóc, đm nó giả dỗi đến thế là cùng, nào là sau này anh muốn sanh mấy đứa con, nào là anh muốn đặt tên cho con là gì, nuôi dạy như thế nào bla bla.. Đm vậy mà giờ vỡ lở ra dạng l** cho thằng khác đút.. Cay lắm các thím ạ, có yêu thật lòng mới biết là nỗi đau khi bị phản bội nó lớn thế nào, giờ ngồi viết mà em dằn lòng tỉnh táo để ko viết ra những lời chối tai.
Em đang hỏi số đt con cùng phòng nó để hỏi chi tiết ra sao, rồi mai em nc với cúng nó rõ ràng, thích thì bố cho 2 đứa hp luôn, đ’ cần nữa.
Các thím cho em lời khuyên mai phải nói những gì cho phải, cho đúng và phải phũ nữa. Tí nữa em mà nc với bạn nó dc thì em viết tiếp..
21/12/2013 20:07
Em sẽ review tiếp, nãy giờ về phòng thằng bạn dưới Thủ dầu, đang ngồi nc với nó về chuyện của mình. Bây giờ xin phép được xưng là “Mình” vì những gì mình sắp viết cần sự cứng rắn tối đa..
Vừa nãy bắt đc cái wifi free nên định viết luôn ở đây, vì thằng bạn bảo chờ nó đi cv 1 tí rồi về dẫn mình đi nhậu. Sáng giờ hút cả gần 2 gói Jet rồi, căng thẳng quá các thím ạ.
..........***..........
Chiều nay chạy xe xuống Thủ dầu ghé luôn vào phòng nó, thấy có nó, mẹ nó và a 2 nó đang ngồi trong phòng. Thấy mẹ nó ngồi thất thần (bả đang bị bệnh cột sống mà còn phải chạy lên đây vì nó) còn nó thì mắt sưng húp, ko dám nhìn mắt em, giả tạo vl.
Em chào qua loa rồi ngồi xuống, mẹ nó hồ hỏi hỏi han sk mẹ mình, cv của mình… mình trả lời ậm ờ vì thấy đau đớn khi con người yêu sắp cưới ngồi kia đã cắm 2 cái sừng lên đầu mình mà ko biết nó xảy ra từ khi nào.. Rồi bả vào câu chuyện:
Má nghe con P nói chuyện rồi, nó đã mất dạy khốn nạn khi làm điều đó với con, má đâu biết 2 đứa bay lạnh nhạt nhau từ hơn năm nay rồi đâu (Wtf? hơn 1 năm? thời gian đó mình và nó vẫn đầm ấm mà, vẫn về nhà nó đều đều, k biết bao cv nhà nó đã vào tay mình rồi… Mình ko nói để bả nói tiếp)
Má biết rằng con đi làm xa em nó, nhưng cũng có nhiều đứa khác qua lại tán tỉnh gái chưa chồng là lẽ thường tình mà con, thì dù có chuyện gì xảy ra má mong con cho má nhận cái lỗi này về mà, con hãy bỏ qua cho nó để 2 đứa làm lại từ đầu… (Nghe thấy tiếng nó khóc, nước mắt nó rơi rơi dù vẫn cúi gằm cái đầu xuống)
Mình nãy giờ ngồi nghe, thấy bả vẫn còn bênh con ghê quá, nó sai rành rành ra như vậy mà còn cố mà bênh, mà đậu má hơn 1 năm nay nó khai thế chả phải cái sừng trên đầu thằng này đã có hơn 1 năm nay? Ôi mẹ kiếp!
Mình nói: Bác ah (mình đ gọi má nữa, bả nghe cũng sững người) Con nghĩ là mọi chuyện đã đi quá xa rồi, trong khi con lo làm ăn ko chơi bời để lo tương lai cho con và con của bác, mà em ấy lại 2 lòng gian díu với kẻ khác.. thế thì con bỏ qua chẳng phải là con là 1 kẻ van xin tình yêu con gái bác ah? Con nói thật, tính con ít ghen, ít hỏi nhiều về chuyện riêng tư, con rất tôn trọng các mối QH bạn bè của cô ấy, nhưng bây giờ vỡ lở ra vì con quá dễ, quá chiều cô ấy nên cố ấy khinh thường con như vậy (Nó òa lên khóc, gục mặt vài 2 đầu gối mà nức nở). Con cũng cố xem nó là 1 chuyện hiểu lầm để khỏi phải bận lòng về một điều đã làm tổn thương con. Con cũng chưa nói gì với mẹ con đâu, me con chưa biết gì cả (bà ấy nhìn mình ra vẻ cám ơn về điều này) nhưng sau này con sẽ nói với mẹ con là con đã thương người khác và con đã phản bội cố ấy (Nó lại òa lên khóc, thằng anh nó nhìn nó có vẻ bực lắm) VÀ con nói bác nghe, về sau sẽ ko có cái đám cưới nào diễn ra cả, tất cả sẽ chấm dứt nhanh thôi, con ko lăng nhăng thì đừng có ai đối xử với con như vậy… Nói đến đây thì con kia òa lên khóc, hai chân đạp đạp y như trẻ con bị giật mất keo vậy.. Mình kệ, bố con đ**..
Mẹ nó nhìn mình, nước mắt cũng hai hàng: Thôi thì con quyết định sao thì quyết định, hay là đợi mấy hôm nữa con nguôi ngoai rồi hãy quyết định, má mong con sẽ k nói như vậy nữa.
Mình im. Nói nữa làm gì, để mai gặp thằng chó kia rồi mình sẽ đọc cho nó nghe cái bản án dành cho nó, loại người khốn nạn thì sẽ nhận về cái thích đáng thôi.
Mình: Thôi con bận rồi, con sẽ nói chuyện với bác sau, con về!. Mình nổ máy ra về thấy vẫn còn nóng mặt quá, bả bênh con như vậy sau này làm rể chỉ có khổ, mà thôi rể đ gì nữa,quên đi.. Mình chạy xe về phòng thằng bạn, nó biết có chuyện nên hỏi, mình kể sơ sơ cho nó nghe trước thấy nó nổi khùng lên chửi thề loạn xa, thật ra nó cũng từng bị giống như mình, trước đây mình khuyên nó, còn bây giờ có lẽ nó sẽ cho mình lời khuyên..
Sắp Noel với Tết nhất mà xảy ra nhiều chuyện quá, mình thực sự rất đau và hụt hẫng, có lẽ các thím chỉ hiểu phần nào thôi, còn với em nó là cái hằn in sâu vào tim rồi. HẬN
Ngày mai e sẽ gặp 2 đứa khốn nạn kia để nói rõ ràng, em quết định vậy vì nghe thằng bạn nó khuyên nên làm như vậy, nó ngăn bảo em ko dc đánh thằng kia, đánh nó thì khác nào trộm cướp giống nó.. Phải dùng lời nói, nói cho nó hộc máu ra còn xứng đáng hơn là nắm đấm. Thôi em đi uống mấy chai với nó đã, buồn lắm, muốn giải tỏa ra hết.
Thím nào cao kiến cho em lời khuyên ngày mai xử trí ra sao em cám ơn nhiều.. Thôi em đi đã.
Em sẽ viết tiếp!
21/12/2013 23:31
Cũng mới đi nhậu về, ghé vào topic thấy các bạn đồng cảm cũng thấy phấn chấn phần nào. Cũng hơi say, đi với thằng bạn vào 1 cái quán quen, uống 1 hơi chục chai rồi lại lôi chuyện ra nói, điều bất ngờ là nó khóc, nó khóc chứ k phải mình khóc các bác ạ! Chả là cái quán này là quán quen nó hay dẫn gấu vào ăn, giờ nhớ lại làm nó mủi lòng, thế mới đau!
Mình biết phải làm gì và nói gì với hai đứa kia rồi, các bác cứ chờ em, ngày mai sẽ review chi tiết, cần thì ghi âm luôn. Thôi mình xin phép đi ngủ sớm nhé!
22-12-2013 20:09
Từ sáng đến giờ mới ngơi nghỉ để ngồi viết review được, sáng giờ có nhiều chuyện rối nên giờ kể hơi dài, các thím ráng đọc nhé.
Sáng thay thức dậy lúc 8h và thấy mệt vô cùng. Vệ sinh cá nhân xong lấy đt điện cho em nó nhắc về cuộc hẹn hôm qua nhưng mẹ nó lại bắt máy.
- Alo
- Má đây, con P đang trong bệnh viện nên má nghe máy, con rảnh chạy xuống đây đi, con P hôm qua tụt canxi xỉu trong phòng nên giờ đang ở BV. Hôm qua bắt nó về nhà nên giờ đang nằm ở bv Mỹ Phước (ở Thị trấn Mỹ Phước cách Thủ Dầu Một khoảng 25km.
- Rồi, con xuống.
Mình kêu thằng bạn dậy đi ăn sáng rồi cafe chán mới chạy xuống đấy cũng khoảng 11h. Dù giận trong lòng lắm, nhưng mà thấy hết tình vẫn còn cái nghĩa.. dù ghì đi nữa thì vấn chia tay, mình sẽ k vì vậy mà yếu mềm mà quay lại đâu. Đến cổng thì thấy bả đang đứng chờ ở cổng đón mình vô. Đi hết 2 dãy hành lang mới tới phòng nó nằm, vào thì thấy đang chuyền nước biển, người xanh xao, như người mất hồn khí. Em nó thấy mình vào thì quay ra nhìn mình, rồi mếu; nước mắt lại lăn lăn lăn lăn tuột ra khỏi mờ mi sưng mọng một cách yếu đuối và vội vã.. Hừ ko lẽ là nước mắt cá sấu – Mình nghĩ bụng – Đàn bà là thế, khi ta yêu họ hết lòng thì họ coi đó là một chiến thắng chứ chẳng phải là cái hạnh phúc mà mình đang có, họ coi thường; để đến khi mất đi họ mới nhận ra đâu là cái mà ở bên mình, đâu là phù du… nhận ra rồi à? quá muộn rồi, vỡ rồi k thể hàn gắn lại được, có gắn lại thì cũng chỉ là một vật tượng hình xấu xí thôi! Em ấy khóc vì mất đi một cái gì chăng? Một người chồng sắp cưới hay là một chỗ dựa dẫm? Mình nghĩ là em ấy mất đi một chỗ dựa dẫm lý tưởng thôi, đã cắm sừng như vậy thì tình yêu cũng chẳng còn là thứ đặt lên trên tất cả nữa.
- Em thế nào rồi? Mình hỏi rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh. Em ấy lắc đầu, nước mắt đâu ra mà cứ đổ ầm ầm như vòi tưới

- Thằng bồ em ko tới thăm em sao? Mình châm châm chọc. Em ấy nấc thành tiếng, toàn thân run lên, hai tai nắm chặt vào cái khoảng không nhỏ bé trong lòng bàn tay, nước mắt lại giàn giụa, chắc là sốc vì câu hỏi. Mình vẫn thản nhiên, còn như ngày trước thì mình đã ôm vào lòng nựng nịu dỗ dành rồi, giờ thì.. tấm thân nhỏ bé ấy lại trao cho một người khác, một kẻ ham muốn xác thịt tầm thường rẻ rúm.
- Hừ.. Em thấy đấy, anh đã làm tất cả vì em như thế nào em đã biết… Em vẫn đoán được anh đang nghĩ gì và chuẩn bị nói câu gì đúng không? Vì đó là lúc anh và em là một hơi thở, một nhịp đập. Còn bây giờ anh đoán là em chẳng biết anh đang nghĩ về em như thế nào cả, đúng thôi! Vì giờ anh đã nhìn em bằng một con mắt khác, nghĩ về em với một suy nghĩ khác, những cái nhìn và suy nghĩ ấy đến nhanh quá… đau đớn quá. (Em nó vẫn nhìn mình bằng ánh mắt thiết tha van nài, có vẻ như cầu xin mình đừng nói ra những lời cay đắng kia nữa..)
- Em đừng khóc, chẳng giải quyết được gì đâu, hôm nay anh đến để thăm em với tư cách là một người từng yêu em bằng cả trái tim và tâm hồn. Cũng sẽ nói những gì cần nói, làm những gì cần làm. Em biết đấy, mẹ ở nhà đã mua nhẫn cưới, để dành đeo cho em này Tân Hôn, mẹ cũng trân trọng và thương em như vậy sao em lại phụ lòng bà ấy? Anh chẳng hiểu nổi. Giờ mẹ vẫn chưa biết chuyện này em đừng lo, anh sẽ giải thích với mẹ, sẽ ko thiệt thòi cho em đâu, bà ấy sẽ hiểu là mình phải nghĩ đến một người con dâu khác (Em ấy lại nấc, cắn môi đến rướm máu.. Mình thấy cũng hơi ác khi nói điều này, dù gì cũng đang khủng hoảng, nhưng chả lẽ lỗi lầm này mình phải gánh cả? Phải cho em ấy biết thế nào là phản bội và gian dối)
- Anh thấy cậu kia cũng tốt đấy, lo cho em cả công việc cơ mà, anh nghĩ cậu ta sẽ cho em một mái nhà êm ấm… (nói đên đây thì em ấy khóc to thành tiếng, đưa tay lên bịt miệng để ko thốt ra tiếng khóc nghẹn.)
Mình gỡ tay cô ấy ra, nắm lấy tay cho em ấy dịu cơn cảm xúc xuống. Em ấy xiết chặt tay mình, đau đớn lắm các thím ạ.. cảm giác như là cái chạm tay cuối cùng với người mình thương. Mình đang viết mà muốn khóc vì cái điều này đây, đau đau đau lắm. Em ấy vẫn nắm tay mình dường như ko muốn buông ra, siết đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo vào bàn tay thô ráp lam lũ của mình.. Ruột gan như đứt ra từng đoạn nhưng có lẽ là thằng đàn ông dù có vị tha đến mức nào cũng k thể chấp nhận được vợ/người yêu mình ân ái với kẻ khác, hẳn là vậy rồi phải không? Dù gì thời nay cũng đã hiện đại nhưng vẫn là người Việt Nam, vẫn phải giữ được cái khuôn khổ và lề lối cũ; là người phụ nữ vẫn phải chung thủy và “chính chuyên một chồng” suốt cuộc đời mà! các bác chắc cũng đồng ý với mình điều này đúng không? Chứ ko phải nay hội nhập rồi thì rước cái lối sống buông thả lả lơi của phương Tây được, hoàn toàn sai trái và đáng bị lên án, đào thải.
Bỗng thấy chỗ kim truyền nước em ấy bị phồng lên như quả bóng bàn, chắc là do cái đưa tay lúc nãy làm trật tĩnh mạch. Mình gọi y tá vào xử lý. Cô ý tá bước vào đon đả cười:
- Ô, người yêu đến thăm đấy hử? Tình cảm quá ta! Người yêu nằm viện từ đêm qua sao giờ mới đến thăm là sao cậu? Bà ấy ném cho mình cái nháy mắt tinh nghịch.
Mình cười, thưa gửi qua loa. Bà ấy lại dặn dò là em ấy bị thiếu can xi nên về phải thế này thế nọ thế chai bla bla.. Mình vâng vâng yes yes cho qua chuyện. Bả thoăn thoắt đặt ven lại rồi chỉnh ổng xong rồi chào, lon ton ra cửa cút luôn.
Em ấy, vẫn nắm tay mình, mắt vẫn ko rời cái bản mặt lạnh lùng, vô hồn gắn trên cái đầu mà đã nhô ra cái sừng khoảng 25cm… Em ấy đang muốn gì nhỉ? muốn mình quên đi cảnh tượng đã nhìn được sao? hay là muốn mình rút lại lời nói hôm qua với mẹ em ấy? Hừ, nghĩ gì mặc kệ, là thằng đàn ông mà nhu nhược một lần nó sẽ khinh cả đời. Mình khẽ gỡ tay em ấy ra, ha ha… em ấy lại mếu mà không nói thành lời, cả ba mươi phút mà vẫn ko nói được một lời nào, phải rồi! nói gì được chứ? ha ha.. – Anh… – Em ấy cất giọng yếu ớt, nhưng vẫn ngọt lắm, trước đây mà nghe thấy cái từ này thì dù có biển lừa cũng nhảy vào không kịp nghĩ…
- Anh đến đây chỉ muốn nói với em những lời này sao?
- Chứ em ngĩ anh sẽ nói gì? Sẽ nói là anh không giận em đâu, anh sẽ tìm cậu kia nhờ đến với em mõi lúc anh đi vắng ah?
- Không.. Em ko nghĩ vậy… Ai mà chẳng có những lúc sai lầm hả anh? Anh không thể cho em một con đường để em đi tiếp với anh sao?
- Em nói đúng, ai mà ko có sai lầm em nhỉ? Anh xin lỗi, tại anh chưa kịp nghĩ đến điều này. Chắc tại anh ko phải là một thằng yếu đuối và nhu nhược, hì hì.. Mà tiếc quá, anh lại cứng rắn quá, cứng đến nỗi một lần vỡ là vụn luôn, em thông cảm.
Nói đến đây em ấy lại nước mắt ngắn dài, quay đầu vào bức tường trắng treo tấm lịch 2014 mới toanh. Có lẽ nếu mình không phát hiện ra chuyện này thì những ngày tiếp theo của năm mới lại dài theo chiếc sừng vĩ đại này
)- Mà này – Mình lại hỏi em – Em mê cậu kia về cái gì nhỉ? Nhà giàu ư? Xe đẹp ư? Thế cậu ấy đang đi xe do cậu ấy mua được hay là của bố mẹ? Ử phải rồi, Exciter phải hơn Benly rồi, ha ha… Thôi anh về, còn phải đi làm, chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa đấy em đừng lo, nhưng là ko chỉ anh và em, mà còn có cậu trai kia nữa.. Anh muốn nghe trực tiếp mọi chuyện, cứ ngồi đây mà kể lể thì thiệt thòi cho em quá nhỉ? Thôi anh về mai còn đi làm, rỗi thì sẽ gọi cho em để gặp.
Mình đứng dậy ra về, thấy em ấy quay lại nhìn, vẫn khóc, vẫn nấc… Mình kệ, giờ thì nước mắt chẳng cứu vãn được gì, cũng chẳng níu được bước chân kẻ mọc sừng.
Ra cửa thấy mẹ em ấy đứng vụt dậy, hỏi tới tấp.
- Sao con sao con, nó có nói chuyện không? Hôm qua đến giờ nó hổng nói chuyện với ai hết, chỉ khóc thôi.
- Bác đừng lo lắng – Mình trấn an bả – P chỉ bị sốc thôi, chắc em ấy nghĩ cháu sẽ không dám phản ứng mạnh như vậy nên bị hụt hẫng đó mà bác, thôi cháu phải về để mai còn đi mần, chào bác!
Mình quay đít ra về bỏ bả lại ngơ ngác, chắc vì không hiểu cái câu mình nói hoặc là phân vân là mình đã nói với em ấy những gì.
Chạy xe ngược về TP. Thủ Dầu Một, gió lạnh quá, sắp Noel rồi mà… Người người vẫn tấp nập và xuôi ngược, họ vui buồn hỷ nộ ái ố gì mình không biết, nhưng mình biết có một kẻ vừa mất đi hạnh phúc, mất đi “một căn nhà 5 tầng tráng lệ” đấy! Rốt cuộc sau bao cố gắng thì ta lại ngược về con số 0, lại về vạch xuất phát để khởi hành một con đường mới…
Chạy về đến phòng thằng bạn vơ lấy cái balo với con lap nhét vào ngăn rồi ra hiệu chào nó theo kiểu quân ngũ, rồi xách váy ra về trong khi nó còn đang ngơ ngác không biết tại sao mình lại nhanh như 1 tên trộm vậy
Lại nổ máy quay về Long Thành – Đồng Nai qua đường Tân Vạn.Lạnh! Lại là cái lạnh đấy, không biết vì lạnh do khí hậu hay là lạnh phả ra từ trong con tim ướp đã nữa! Mình cứng ga vọt về hướng Đồng Nai nới công trình còn đang thi công thô, làm thô xong là hết việc.. chắc là xin về nhà ăn Tết sớm cho nguôi ngoai đi, về với mẹ ta, về căn nhà có dây thường xuân leo lên cái bờ rào ngoài ngõ mà mỗi năm một lần được nhìn thấy, rất đỗi thân quen.. Về với mẹ ta, cả đời hy sinh cho con chưa được một giây phút ngơi nghỉ. Cả năm đằng đẵng long đong xứ người, mòng một lần được mẹ sờ trán mỗi khi ốm, được mẹ cạo gió khi trở trời, nhớ quá, sẽ về sớm thôi mẹ ah! Về nhà của ta có hai cậu em trai đang tuổi lớn, cái tuổi ướng bướng là thế mà mỗi lần anh về thì đột nhiên ngoan lạ thường, ngăn nắp chu đáo và dễ thương..
Cũng đã về tới căn phòng nhỏ, dựng xe vào nhà luôn vì sợ trộm nó lại nẫng đi mất con ngựa chiến thì toi. Rồi tắm rửa cho xong mới bật Lap.. châm điếu thuốc ngồi đọc những lời an ủi dễ thương và chân thật của các bác, các cô, các thím/mợ.. Rất dễ thương! Mình cảm động lắm, dù là mạng ảo nhưng mình vẫn cảm nhận đó là cái sợi dây đồng cảm tồn tại hiển nhiên. Thấy các bạn bình luận dưới bào thơ: “From f17 with love” mà thấy mủi lòng. Vâng! F.A đã đón chào và chắp cánh cho mình.. Đôi dòng thấy một số bác khen em thơ hay và cảm cmn động, hề hề.. cảm xúc thật của mình đấy. Em mê thơ và làm thơ cũng lâu rồi, bén duyên nên cứ hay thơ thẩn linh tinh. Hồi trước ông nội còn sống có bảo: “Họ Đoàn mình có máu thơ văn đấy con ạ, mày sau này cố mà học cái chữ mà ném cái hồn vào thơ, thú lắm thú lắm” Còn bé nên chả nghĩ gì nhiều, sau này lớn lên một tí thì mình đột nhiên vớ được vài quyển như: Kiều, thơ Tố Hữu, thơ Xuân Diệu, thơ Hàn Mặc Tử.. trong tủ sách của ông. Ấy thế mà sau này lớn tồng như bây giờ mới biết làm bập bẹ vài ba vần thơ cùn, văn thì tệ vô cùng, tối nghĩa và nhạt nhẽo. Thế nên sẵn đây có cao nhân nào cho mình bái sư cái nhé ^^
Đấy, lại lạc đề rồi. Review cơ mà cứ lạc qua chuyện tư, hề hề.. các bác các cô thông cảm cho mình nhé. Mình sẽ hẹn em ấy vào một ngày đ biết có đẹp trời hay không rồi sẽ TVlive cho các bác bình luận.
Viết cũng khá dài và nhạt nên mình xin dừng đi ăn cơm cái. Có gì mình sẽ Update sau nhé! Các bác có góp ý, góp gạch gì, muốn mình nói gì trong lần hẹn tới thì cứ thẳng thắn góp ý nhé, mình trân trọng!
Thôi chào nhé, thân ái và quyết thắng!
24/12/2013 20:20
Cuộc điện thoại của mẹ làm mình đau lòng quá

6h20 chiều
Mẹ vừa gọi điện cho mình. Chắc là mẹ canh mình đi làm về rồi mới gọi.
- Con ơi, cuối năm sau cưới vợ đi con! Năm sau tuổi đẹp rồi đó, mẹ cũng già rồi!
- Cưới ai hả mẹ?
- Thì cưới con bé P chứ ai
- Có cần thiết chưa mẹ?
- Có chứ, sao bảo 2 đứa quen nhau 5 năm rồi mà!
-…. – Mình im thin thít.
- Sao lại im lặng thế con!
- Người con yêu giờ không còn yêu con nữa mẹ ah.. -Mình nói chậm rãi, như thể chẳng muốn nói ra câu này.
Đến lượt mẹ im lặng.
Thoáng nghe tiếng mẹ thở dài qua sóng đt…
- Ừ… Con mau thu xếp về Tết sớm nhé!Mẹ cúp điện thoại mà mình còn để nguyên đt trên tai, đầu lặng đi… mụ mẫm và hụt hẫng kinh khủng.Đi học mẹ cấm yêu.
Nhưng lớn lên mẹ lại mong có người yêu con yêu con thật nhiều.
Vậy mà cuộc sống đâu có bằng phẳng như mọi nẻo đường con đi đâu!
Ngày trước bố mẹ đến với nhau khi mà ông bà đã sắp đặt trước, vậy mà vẫn hạnh phúc, vẫn ăn đời ở kiếp với nhau đc.
Còn bây giờ khác rồi, để có được hạnh phúc có khi con đã đánh đổi rất nhiều và hy sinh thật nhiều, nhưng hạnh phúc của con vẫn là con số 0 mẹ ah.
(Mình sẽ upload ngay khi có Chap mới các bạn nhớ quay lại theo dõi tiếp nhé ^^ Ngày 25/12/2013)


